theocanhhoabay

Theocanhhoabay

 

 

Tokyo nắng hồng tươi rực rỡ
Em đến đây mừng ngày hội mùa Xuân
Tim e ấp, một niềm riêng thật nhỏ:
- Có khi nào em gặp lại… cố nhân? -

Xa cách đã… bao năm rồi anh nhỉ?
Kể từ ngày anh trở lại quê hương
Chiều tiễn biệt, cuối mùa hoa đào nở
Chưa rời tay đã quay quắt nhớ thương     

Từ ly biệt, ta không hề gặp lại 
Chuyện chúng mình theo gió thoảng mây trôi
Nhưng riêng em, mỗi mùa hoa đào nở
Vẫn bâng khuâng, vọng tưởng một phương trời… 

Phương trời ấy là đây, em đã đến
Hoa thơm hương, quyện gió trải muôn nơi
Em cũng muốn gởi theo lời hò hẹn
Dẫu tương phùng, giấc mộng thật xa vời!

Anh ở đâu, núi rừng hay phố thị?
Em đã ghé thăm từng đó đền đài,
thắng cảnh danh lam, đầu non, cuối bãi    
Vẫn chẳng gặp anh, những bước ngược, xuôi?!

Chắc trời đã định riêng mình hai lối
Nên đã không cho mình gặp lại nhau
Ừ thôi thế còn hơn là ngang trái
Mắt nhìn nhau mà luống nghẹn câu chào!

Osaka, trạm cuối cùng. Vô vọng!
Mất dấu thật rồi, bóng nhạn chân mây
Mai dời gót trở về phương trời cũ
Gửi lại nỗi niềm theo cánh hoa bay…

Bảo Trân
4/09